NGHE XEM! LÀ THỜI GIAN ĐANG HÁT
Phan_9
Nguyệt Lượng híp mắt nhìn cô, cười mà như không cười nói: "Cậu đừng cho
tới biết cậu không phải! Tớ biết cậu với Tiểu Nhất không phải là một đôi."
Vương Thiến Thiến mỉm cười, "Tớ cũng không có bạn gái."
"Cậu dám nói cậu không thích chị học năm ba tên là Hướng Nghiên đó?"
Vương Thiến Thiến lại vội vàng đánh trống lảng, "Đúng rồi, sao cậu bỏ bạn
gái nhỏ của cậu lại một mình, hay là hợp bàn lại đi?"
Đợi cho Nguyệt Lượng đi về tìm bạn gái, Vương Thiến Thiến hung hăng
trừng mắt Trương Thiên Nhất một hồi lâu, "Không phải cậu nói mùng một
không thể có người đi ra ngoài chơi như chúng ta sao? Cậu có thể nói cho tớ
biết vì sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây như vậy không?"
Trương Thiên Nhất nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt thủy chung nhìn chằm
chằm tay Vương Thiến Thiến, bởi vì cậu không biết Vương Thiến Thiến lúc
nói cái gì sẽ đột nhiên đưa tay lên nhéo mặt cậu. Vương Thiến Thiến không
thích người khác nhéo mặt mình, nhưng vô cùng thích nhéo mặt người khác.
"Có lẽ.... cậu ấy cũng có cùng ý tưởng như chúng ta......."
"Được rồi, chuyện này trước không tính toán với cậu. Nếu cậu đã biết Nguyệt
Lượng là les, tại sao trước đó khi tớ hoài nghi cậu lại không nói cho tớ biết?"
"Chuyện này......... Bởi vì hai người chúng tớ đều đã nói qua sẽ giữ cho
đối phương."
"Cậu còn có giấu tớ?"
"Không phải không phải..... A, Nguyệt Lượng đã trở lại."
Lúc này, Nguyệt Lượng nắm tay bạn gái nhỏ lại đây ngồi xuống, giới thiệu cô
chính là bạn học của mình. Cô gái kia nhìn Trương Thiên Nhất, lại nhìn đến
Vương Thiến Thiến, đột nhiên hỏi Nguyệt Lượng một câu làm cho toàn bộ
mọi người trong bàn đều sặc. Cô ấy hỏi: "Thiến Thiến là P?"
Vương Thiến Thiến vội ho một tiếng, không có nói tiếp, kỳ thật trong lòng
đang nghĩ: Người ta là T nha, T đó! Sao lại giống P? Cô mới là P! Cả nhà cô
đều là P!
Nguyệt Lượng cố ý lên giọng cười, "Thiến Thiến chính là thẳng."
"À......." Cô gái tựa hồ rất thất vọng, "Còn định giới thiệu bạn của em cho chị
ấy."
Trương Thiên Nhất giành nói, "Bạn em là T, P hay là thẳng vậy? Thiến Thiến
chỉ thích thẳng."
Cô gái ngẩn người, sau đó nở nụ cười, "Ha ha, Nguyệt Lượng, bạn học của chị
rất thú vị, thật biết nói giỡn."
Vương Thiến Thiến xấu hổ khẽ cười, về định nghĩa T, P đó, bản thân cô
không có khái niệm gì, nhưng mơ hồ cảm thấy được P kia chắc chắn chính là
bị đè rồi, cho nên cô kiên quyết không phải là P. Nhưng mà cô cũng chưa
từng công, Nguyệt Lượng nói cô là thẳng chắc là đúng rồi? Hơn nữa Trương
Thiên Nhất cũng nói không sai, cô chính là thích thẳng.
"Nguyệt Lượng, bạn cậu mấy tuổi?" Vương Thiến Thiến lặng lẽ hỏi Nguyệt
Lượng, bởi vì cô gái kia nhìn qua tuổi không lớn.
"17."
"Vị thành niên à!"
"Cũng sắp trưởng thành rồi..........."
"Cậu là đồ cầm thú........."
Trương Thiên Nhất thấy hai người cậu hỏi tôi đáp mỗi người một câu, nhịn
không được ngắt lời nói: "Hai người các cậu đang nói gì thế? Lén lút thì thầm
như vậy."
"Bí mật." Vương Thiến Thiến đắc ý cười.
"Xì! Cậu có thể có gì chứ, những chuyện tầm thường đó, ai chẳng biết?"
Trương Thiên Nhất làm vẻ mặt khinh thường, Vương Thiến Thiến có thể có bí
mật gì? Vương Thiến Thiến có chuyện gì mà cậu không biết? May là cậu nhịn
được, mới không cười ra tiếng.
"Vậy hả? Tớ có chuyện tầm thường gì? Sao tớ lại không biết?"
"Không phải là Hướng Nghiên......." Vương Thiến Thiến kịp thời che miệng
cậu ta lại.
"Hướng Nghiên thế nào?" Nguyệt Lượng nghiêng người về phía trước dò hỏi.
"Không thế nào hết, cậu ấy uống nhiều rồi." Tay Vương Thiến Thiến đang bịt
miệng Trương Thiên Nhất vẫn chưa buông.
Trương Thiên Nhất lắc đầu với Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng nói với Vương
Thiến Thiến: "Sau khi uống rượu sẽ nói lời thật, nếu Tiểu Nhất say, vậy cậu ấy
nói nhất định là sự thật."
"Nhưng cũng có câu sau khi uống rượu sẽ nói bậy."
"Ồ, vậy cậu không say chính cậu nói đi."
Vương Thiến Thiến ngẩn ra, quanh quẩn một hồi lại tự kéo mình vào, mấy
thứ rượu này thật sự là không nên uống. Nhưng không lẽ chỉ bắt một mình cô
nói chứ, rất thiệt thòi. "Hay là, cậu nói cậu giữ giúp Tiểu Nhất để trao
đổi đi, cậu nói xong tớ nhất định sẽ nói thật." Cô đề nghị với Nguyệt Lượng.
"Không cho nói!" Trương Thiên Nhất thoát khỏi tay Vương Thiến Thiến,
nhưng cách một cái bàn, cậu không có cách nào đi bịt miệng Nguyệt Lượng
được.
Vương Thiến Thiến lại nói: "Dù sao của cậu tớ cũng đã biết, cậu cũng
không cần phải..... giúp cậu ấy giữ nữa."
Nguyệt Lượng nghĩ một chút, cũng đúng, nói hay không đối với cô đều
không có tổn thất gì, hơn nữa nói xong còn có thể đổi lấy chuyện của Vương
Thiến Thiến, sao lại không nói?
Trương Thiên Nhất nản lòng nằm sắp trên bàn, cậu thực hối hận đã đưa
Vương Thiến Thiến đến đây!
Sau khi Nguyệt Lượng uống một hớp rượu lớn bắt đầu kể về chuyện cũ của
Trương Thiên Nhất, "Lớp trưởng năm lớp năm tiểu học của chúng tớ là một
tên có bộ dáng rất đẹp trai, là con lai Trung Nga, rất nhiều con gái thích hắn,
nhưng hắn cũng không biểu hiện ra là thích ai. Cho đến khi Trương Thiên
Nhất chuyển đến lớp chúng tớ, khi đó bộ dáng của Tiểu Nhất cũng gọn gàng
sạch sẽ, mày rậm mắt to như bây giờ, nhưng mà khi đó cũng chưa bể giọng,
nói chuyện giọng nhỏ nhẹ......" Nguyệt Lượng dừng lại một chút, nói tiếp:
"Tuy rằng bây giờ cậu ấy cũng rất nữ tính, nhưng thời điểm đó càng giống
một cô bé thanh tú đáng yêu. Kết quả lớp trưởng lớp chúng tớ liền thích cậu
ấy, có vài lần bám theo cậu ấy về nhà, hơn nữa có một khoảng thời gian rất
dài không tin cậu ấy là con trai, đặc biệt kỳ quái......"
Trương Thiên Nhất thở một hơi dài, "Đừng nói nữa, hắn giống như tên biến
thái luôn đi theo tớ, còn thiếu chút nữa tớ đã cởi quần cho hắn nhìn."
"Sau đó hắn phát hiện Trương Thiên Nhất là con trai, cảm thấy rất mất mặt,
có vài ngày không lên lớp." Nguyệt Lượng đoán rằng Trương Thiên Nhất
chắc chắn đã cởi quần, bằng không sao tên lớp trưởng cố chấp đó phát hiện
được?
"Tớ cũng thấy rất mất mặt, rất muốn chuyển trường lần nữa, đáng tiếc mẹ tớ
không cho."
"Sau khi tốt nghiệp cậu còn gặp qua hắn không?"
"Lúc lên cấp hai có gặp qua một lần, hắn thấy tớ liền lập tức chạy."
"Chắc là chuyện đó làm cho hắn lưu lại bóng ma."
"Tớ cũng có bóng ma đây!" Trương Thiên Nhất nói đến đây, cũng có chút kích
động, Vương Thiến Thiến thấy lông mày của cậu ấy nhíu lại một chỗ. Cô cười
lớn, "Thì ra, khi đó Tiểu Nhất bị người này làm cho cong à! Ha ha! Tớ còn
nghĩ cậu là trời sinh chứ."
"Khi đó làm sao hiểu mấy chuyện này.... Dù sao tớ như vậy ít nhiều cũng liên
quan đến sự kiện đó...." Trương Thiên Nhất thấy cô cười thích ý như vậy, vội
nhắc nhở Nguyệt Lượng, "Chuyện của tớ nói xong rồi, bây giờ tới người nào
đó nên nói đi?"
Nguyệt Lượng gật đầu nhìn về phía Vương Thiến Thiến, "Đúng vậy, bạn
Vương nào đó, đến bạn, đừng giả ngu."
"Hả? Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi?" Vương thiến Thiến buông chai bia trong
tay xuống, cúi đầu nhìn đồng hồ, "Ối, cũng đã trễ như vậy, tớ phải nhanh về
nhà."
"Nói xong rồi đi." Người nói chính bạn của Nguyệt Lượng, mông Vương
Thiến Thiến vừa mới rời ghế, lại rơi xuống, cô bé này tuổi còn nhỏ, cũng
nhiều chuyện như vậy.....
"Ai, cũng không có gì, chính là tớ thích học tỷ Hướng Nghiên năm ba, không
phải các cậu đều biết rồi sao?" Vương Thiến Thiến thoải mái nói, "Tốt lắm, nói
xong, tiếp tục đề tài kế tiếp." Vương Thiến Thiến lại đánh trống lảng.
Nhưng mà Nguyệt Lượng không để cho cô cơ hội, "Tớ cũng chỉ là đoán thôi,
thì ra là sự thật... Cậu thích Hướng Nghiên, sao lại không thổ lộ với chị ấy?
Chuyện này không giống tác phong làm việc bình thường của cậu."
"Nếu thổ lộ mà được tiếp nhận, cậu cho rằng tớ không muốn thổ lộ sao? Tớ
không muốn bị chị ấy cự tuyệt sớm như vậy, cho nên đành phải thầm mến
trước." Không khí bỗng nhiên trở nên trầm lại, vừa nói đến Hướng Nghiên,
Vương Thiến Thiến lập tức giống như đổi thành một người khác.
"Lỡ như chị ấy cũng thích cậu thì sao?"
"Không có khả năng, người ta là thẳng tắp thẳng tắp đó!"
"Nghiêm túc mà nói, cậu cũng coi như là thẳng."
"...... Không phải, từ khi gặp chị ấy, tớ nghĩ, mình cong hoàn toàn........"
Nguyệt Lượng thấy cô bỗng nhiên làm một bộ mặt cô đơn, thật sự làm cho
người ta không quen, đành phải cùng cô chạm cốc, "Ai.... Chuyện thầm mến
này, tớ nghĩ cả đời này tớ cũng không học được, chúc cậu thành công. Nào,
uống rượu."
Vương Thiến Thiến uống một hơi sạch hết chai, sau đó thở phào một cái.
Không gì có thể làm cho cô thích thật lâu, cô hy vọng Hướng Nghiên ngoại lệ.
Hy vọng ngày thành công nào đó từ miệng Nguyệt Lượng, sẽ không quá lâu.
CHƯƠNG 15. NGUYỆN VỌNG
Cả kỳ nghỉ đông, Vương Thiến Thiến trừ vài lần cùng với Trương Thiên Nhất
đi ra ngoài, toàn bộ thời gian còn lại đều ở trong nhà. Mỗi ngày ngủ thẳng tới
giữa trưa mới dậy, ăn cơm – chơi games – ăn cơm – ngủ........
Cuối cùng cũng chịu đựng đến khai giảng, Vương Thiến Thiến vốn đã quen
dậy trễ, đột nhiên phải dậy sớm, cô lại không thích ứng, suy nghĩ khi nào thì
mới đến nghỉ hè đây? Quay về phòng ngủ nhìn thấy Lí Nam với Nguyệt
Lượng cũng đều là bộ dáng ngủ bất tỉnh, chỉ có Tống Nhiên nhìn qua vẫn tràn
đầy sức sống như vậy.
Nguyệt Lượng ngáp một cái, vươn vai nói: "Nếu hôm nay không phải là ngày
cuối cùng trở về trường, tớ thực không nỡ rời ổ chăn đi ra."
"Đúng vậy, kỳ ngủ đông của tớ còn chưa kết thúc đó....." Lí Nam than vãn
nằm sắp trên giường.
"Bây giờ cũng đã là mùa xuân......" Tống Nhiên lại quen thói ăn ngay nói thật.
"Thôi vậy, trước khi ăn cơm chiều chúng ta ngủ thêm một chút nữa đi.........."
Vương Thiến Thiến nói xong cũng nằm xuống.
Tất cả mọi người vẫn là bộ dáng như cũ, Lí Nam dường như cũng không vì
chuyện lần trước mà có thay đổi gì, đó là một chuyện đáng mừng.
Học tỷ chắc cũng về trường rồi? Buổi tối ăn cơm có gặp được chị ấy không?
Sau khi gặp mặt nên nói cái gì mới tốt đây? Lần trước không cẩn thận đụng
phải chuyện kia của chị ấy, sau đó cũng chưa liên hệ, chỉ là lúc tết có gửi mấy
tin nhắn, chị ấy có thể tức giận hay không? Dù sao chuyện kia bị người khác
thấy chắc sẽ cảm thấy rất mất mặt ha.
Lúc Vương Thiến Thiến vẫn còn đang rối rắm trong mộng, thời gian ăn cơm
chiều đã qua.
Không biết là ai thức dậy trước, hét to một tiếng: "A! Đã 7 giờ rồi!" Sau đó tất
cả mọi người cùng nhau ngồi dậy, xem đồng hồ, thực sự là 7 giờ.
"Đi ra ngoài ăn đi." Nguyệt Lượng đề nghị.
"Trời lạnh như vậy, tớ không muốn ra ngoài." Lí Nam lại nằm trở về.
Vương Thiến Thiến liếc cậu ấy một cái nói : "Ai kêu cậu mới tháng 3 lại đem
cất đồ mùa đông đi."
"Hay là....... ở phòng ngủ ăn mì ăn liền đi........." Ngoài dự đoán của mọi người,
Tống Nhiên luôn luôn chú trọng mỗi bữa ăn, lại đột nhiên nói như vậy.
"Mì ăn liền..... Được rồi, tớ đi mua." Vương Thiến Thiến mặc áo khoác ra
ngoài, bởi vì vừa mới khai giảng, cho nên loại thức ăn thiết yếu như mì ăn liền
này vẫn chưa kịp chuẩn bị. Mới vừa đi tới giữa lầu ba, liền thấy Hướng
Nghiên với Triệu Đình cùng nhau đi lên. "Học tỷ!" Cô giống như lúc trước
kêu chị ấy.
"À, Thiến Thiến à." Hướng Nghiên chỉ nhìn cô một cái, sau đó xoay người tiếp
tục thấp giọng nói gì đó với Triệu Đình, không để ý tới cô nữa.
Vương Thiến Thiến nhíu mày, thật sự tức giận sao, đột nhiên lại lãnh đạm
như thế, ngay cả nụ cười cũng bắt đầu keo kiệt. Chẳng lẽ học tỷ lo lắng cô nói
ra chuyện hôm đó nhìn thấy được? Nhưng mà cô sẽ không làm như vậy nha.
Học tỷ à, sao chị lại tức giận vậy?
Lần này, Triệu Đình cũng thực khác thường không có nhéo mặt Vương Thiến
Thiến, lúc hai người đi ngang qua Vương Thiến Thiến, Vương Thiến Thiến
trong lòng lo lắng. Quả nhiên là tức giận, nhất định là tức giận, ngay cả chị
Triệu Đình cũng không để ý tới mình!
Vương Thiến Thiến đến siêu thị nhỏ trong trường mua mì ăn liền với một ít
đồ ăn vặt, lúc trở về phòng ngủ cô một miếng cũng ăn không vô. Nguyệt
Lượng lén hỏi cô: "Sao vậy? Vừa rồi lúc đi ra ngoài còn rất tốt, sao trở về vẻ
mặt lại như đưa đám thế?"
Vương Thiến Thiến thở dài một hơi, "Hình như tớ chọc chị ấy tức giận, bây
giờ chị ấy chẳng muốn nói chuyện với tớ, làm sao bây giờ........"
"Không phải là cậu thổ lộ với chị ấy đó chứ?"
"Tớ còn chưa muốn chết sớm như vậy..... Tớ..... không biết phải nói với cậu
thế nào nữa...... ai....."
"Hai người các cậu đang to nhỏ nói gì vậy?" Lí Nam vừa ăn mì vừa nhìn chằm
chằm hai người kia.
Nguyệt Lượng đáp lại cô ấy bằng một khuôn mặt tươi cười sáng lạn: "Thiến
Thiến lén nói cho tớ biết phần kia cậu ấy cho tớ, không cho hai người các cậu
ăn."
"Xì! Có gì đặc biệt hơn người, hai chúng tớ giảm cân, phải không, Tống
Nhiên."
"Đúng vậy, kỳ nghỉ ở nhà suốt lại béo lên, cho nên lúc khai giảng này tớ phải
giảm mười cân mới được."..........
Liên tiếp mấy ngày, Vương Thiến Thiến cũng chưa gặp lại Hướng Nghiên, có
đôi khi ngay cả hội sinh viên họp chị ấy cũng vắng mặt, Vương Thiến Thiến
tự mình đa tình nghĩ học tỷ đang trốn cô.
Lúc tình hình như vậy kéo dài được khoảng một tuần, ở một buổi sáng thứ tư
Vương Thiến Thiến mới gặp lại Hướng Nghiên. Lúc này, cô đang trên đường
đi tìm Trương Thiên Nhất, nhìn thấy Hướng Nghiên ở trước mặt đi tới, cũng
là một mình. Vương Thiến Thiến hít sâu một hơi, mỗi lần tình cờ gặp Hướng
Nghiên như vậy, đều làm cho cô có loại cảm giác bị điện giật bất ngờ không
kịp phòng bị, luôn sẽ làm cô luống cuống tay chân. Cô có nên gọi học tỷ
không? Nếu học tỷ không để ý tới cô mà đi thẳng luôn thì phải làm sao bây
giờ?
Ngay lúc cô đang rối rắm do dự, Hướng Nghiên đã đi đến trước mặt cô,
"Đang phát ngốc gì vậy?"
"A? Không có... Em....mắt em bị xốn...." Vương Thiến Thiến nói xong lại nheo
mắt lấy tay dụi.
"Chị xem xem."
Một câu dịu dàng như vậy làm cho Vương Thiến Thiến sửng sốt. Tâm tình
hôm nay của Hướng Nghiên không tệ, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Sao lại thế
này? Chẳng lẽ những suy đoán lúc trước đều không đúng? Chuyện kia căn
bản chị ấy không để trong lòng sao? Vương Thiến Thiến có chút mơ hồ.
Đây là trời nhiều mây ngẫu nhiên mưa trong truyền thuyết? Tâm tình của chị
ấy giống như những đám mây bình thường trên trời, làm cho người ta không
thể đoán được.........
.
.
.
Chiều thứ năm không có tiết, bốn người đến quán nước ăn gì đó, Vương
Thiến Thiến như thường lệ gọi kem đá bào sô-cô-la, những người khác đều
gọi những món chưa từng ăn để nếm thử.
Tống Nhiên hỏi Vương Thiến Thiến: "Luôn ăn cái này không ngán à?"
"Chuyện này chứng minh tớ chung thủy biết bao nhiêu đó nha."
"Là rất chung thủy, cậu với Tiểu Nhất ở bên nhau rất nhiều năm rồi phải
không?" Lời nói của Tống Nhiên làm cho Nguyệt Lượng bị sặc kem ho không
ngừng.
Lí Nam thấy vẻ mặt 囧 (1) của Nguyệt Lượng, cũng cười nói: "Xem kìa, làm
cho Nguyệt Lượng hâm mộ rồi..... Đúng rồi, Nguyệt Lượng, luôn nghe nói
cậu có đối tượng, sao cho tới bây giờ chúng tớ vẫn chưa nhìn thấy qua? Cậu ta
ở ngoài trường à?"
"Ặc....."
"Đối tượng của Nguyệt Lượng rất bí ẩn, sao lại có thể dễ dàng đem ra cho các
cậu xem?" Vương Thiến Thiến thay cậu ấy giải vây.
Nguyệt Lượng vừa lòng gật gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy."
"Chẳng lẽ Thiến Thiến đã gặp qua?" Tống Nhiên hỏi.
Vương Thiến Thiến liếc cậu ấy một cái, nghĩ thầm, này này, chị hai có phải chị
luôn nói sự thật không?
"Đúng nha, nghe ý tứ này của cậu, cậu đã gặp qua? Nói ra nghe một chút." Lí
Nam cũng tấn công Vương Thiến Thiến.
"Ồ? Đây là gì vậy?" Vương Thiến Thiến đột nhiên giơ lên một quyển sổ nhỏ
bằng da vẫn luôn nằm trên bàn. "Chẳng lẽ là người ta bỏ quên lại ở đây? Mở
ra nhìn xem?"
Trong dự liệu, ánh mắt mấy người kia đều bị quyển sổ nhỏ này hấp dẫn.
Vương Thiến Thiến nhìn Nguyệt Lượng một cái, đánh trống lảng thành công.
Quyển sổ nhỏ đó cũng không phải là ai bỏ quên lại đây, mà là một trò mới
của quán nước này. Rất nhanh Lí Nam liền phát hiện các bàn xung quanh
cũng có loại quyển sổ nhỏ giống như vậy. Tùy tiện mở ra một tờ, trên đó viết:
Hy vọng học kỳ này không bị rớt. Lại mở ra một tờ: Mình yêu cậu!......
Quên mất là từ lâu trong một bộ phim có lưu truyền ra một cách nhắn tin như
thế này, sau lưng mỗi một câu đều có một câu chuyện hấp dẫn. Sau đó đột
nhiên nổi lên phong trào nhắn lại như vậy, trước kia chỉ xuất hiện ở những
nơi giống như quán cà phê, bây giờ ngay cả những tiệm nước xung quanh
trường học cũng đều có.
"Chúng ta cũng viết gì đi?" Lí Nam tùy ý lật đến một trang trống, sau khi vội
vàng viết mấy chữ nhanh chóng đóng lại. Sau đó giao cho Tống Nhiên, rồi tới
Nguyệt Lượng, cuối cùng tới trong tay Vương Thiến Thiến.
Vương Thiến Thiến ra vẻ lơ đãng tìm kiếm trang trống, thực tế là đang nhìn
lén mấy người kia viết cái gì, tuy rằng các cậu ấy đều đổi nét chữ, nhưng dấu
mực nước vẫn chưa khô, muốn tìm ra chữ mới viết cũng không khó gì.
Có một tờ viết: Tôi muốn trước khi tốt nghiệp phải xem hết tất cả sách trong
thư viện. Cái này nhất định là của Tống Nhiên.
Có một tờ viết: Hy vọng tương lai có thể trở thành một nhân viên kế toán cao
cấp nổi tiếng. Lí Nam? Nguyệt Lượng? Vương Thiến Thiến không khẳng định
lắm, bởi vì học kế toán, ít nhiều gì đều có loại ước muốn này.
Một trang khác viết: Phải cần bao nhiêu lần yêu mới lớn lên? Trong lòng
Vương Thiến Thiến kinh ngạc kêu lên, cái này nhất định là Nguyệt Lượng.
Mấy người kia đều chờ cô viết, nhưng đột nhiên cô khép quyển sổ lại, "Tớ
không có gì muốn nói hết......" So với mấy người kia, ý nghĩ của mình quả
thực quá trẻ con......
"Không được, đều viết hết rồi, cùng lắm thì chúng tớ không nhìn cậu." Chị cả
tóc dài họ Lí trong phòng nói.
"Vậy được rồi." Rất nhanh viết xong, Vương Thiến Thiến ném quyển sổ lên
bàn trống bên cạnh.
Sau này, trong lúc Nguyệt Lượng đi hẹn hò với bạn gái vô tình nhìn thấy
quyển sổ viết lời nhắn của mình, đột nhiên rất tò mò Vương Thiến Thiến rốt
cuộc viết cái gì, lật đi lật lại mấy lần, cảm thấy được có một câu có thể là của
Vương Thiến Thiến viết. Trên đó viết: Tôi muốn đứng bên cạnh cô ấy, cho cô
ấy dựa vào...... Hoặc là, tôi dựa vào cô ấy cũng được..... ^-^
Chú thích:
(1) vẻ mặt 囧: hình sao mặt vậy. Các bạn tự tưởng tượng. ^^
CHƯƠNG 16. HẸN HÒ?
"Sao gần đây không thấy Tiểu Nhất đến tìm cậu vậy?" Lí Nam vừa thay quần
áo vừa hỏi Vương Thiến Thiến đang ngồi chơi PSP đằng kia.
"Học kỳ trước môn vi tích của cậu ấy không phải đã bị rớt à, cho nên học kỳ
này cậu ấy thề thốt cố gắng học tập để không rớt nữa, vì vậy mà không có
thời gian để ý đến tớ."
"Gì chứ, chuyện này cũng quá vô lý, sao có thể ném bạn gái của mình, cho dù
muốn học, thì hai người cũng cùng nhau học chứ."
Vương Thiến Thiến vốn muốn nói, đúng vậy, bọn họ đúng là hai người cùng
nhau học, vừa mới nói câu "Đúng vậy" vội chuyển đề tài, "Tớ cũng có nói với
cậu ấy như vậy, chắc là cậu ấy sợ tớ vất vả, nên kêu tớ ở phòng ngủ nghỉ
ngơi."
Trương Thiên Nhất ở trên mạng quen biết được một anh chàng, vô tình lại
học cùng trường, vì thế hai người rất nhanh rơi vào bể tình. Trương Thiên
Nhất có bạn trai ở cùng, tất nhiên là không có thời gian để ý Vương Thiến
Thiến.
"Cậu lại đi đâu vậy?" Vương Thiến Thiến hỏi Lí Nam.
"Cấp ba lại tụ họp."
"Tống Nhiên thế nào?"
"Cậu ấy không đi, đến thư viện đọc sách rồi."
Xem ra Tống Nhiên thật sự định trước khi tốt nghiệp phải xem hết sách trong
thư viện, đó thật sự là một ý tưởng lớn lao......
Chơi games một lát, Vương Thiến Thiến lại cảm thấy nhàm chán, mỗi người
đều có chuyện để làm, chỉ có cô nhàn rỗi. Hay là buông tha cho Hướng
Nghiên, đi tìm người có thể ở bên cô? Không được! Nếu không có gì có thể
làm cho cô thích thật lâu, cô muốn nhìn mình đối với Hướng Nghiên rốt cuộc
có thể kiên trì được bao lâu.
Ngồi chờ ở chỗ này, sẽ không có tiến triển, nhất định phải hành động! Nghĩ
vậy, Vương Thiến Thiến đột nhiên mặc áo khoác vào ra khỏi phòng ngủ, đi
lên cầu thang vài bước, gõ cửa phòng ngủ 507.
Mở cửa lại là Triệu Đình, Vương Thiến Thiến không thể né tránh lại bị nhéo,
Triệu Đình vừa nhéo vừa nói: "Trước đó lo thi lại, thấy em cũng quên nhéo, cả
một kỳ nghỉ không gặp, khuôn mặt nhỏ này, cảm giác vẫn tốt như vậy!"
"Cái đó.........." Vương Thiến Thiến ngắt lời chị ấy, "Em tìm học tỷ Hướng
Nghiên."
"Vào đi." Giọng của Hướng Nghiên vang lên.
Vương Thiến Thiến vừa vào cửa đã nói: "Học tỷ, học kỳ trước nhờ có chị giúp
em ôn tập, em mới không rớt, vì báo đáp học tỷ, em quyết định mời chị ăn
cơm."
"Ôi, không cần khách sáo như vậy...."
"Không được! Nhất định phải mời, chị muốn ăn gì?"
Triệu Đình đột nhiên chen vào nói: "Có mang chị theo không?"
"Có thể chứ......." Vương Thiến Thiến không tình nguyện nói.
"Ừ....... Vậy cứ đi căn tin ăn chút gì đi." Hướng Nghiên nói như vậy.
"Sao? Chỉ vậy?" Vương Thiến Thiến có chút thất vọng, bởi vì bữa tối có nến,
rượu đỏ, thế giới hai người trong tưởng tượng đều đi ngâm nước nóng.
Nhưng nghĩ lại, nếu mang theo chị Triệu Đình, cho dù là có những thứ này,
vậy cũng không phải là thế giới hai người được!
Ở trong căn tin ồn ào chật chội ăn xong cơm chiều, Vương Thiến Thiến có
chút rầu rĩ không vui, ăn cơm cũng không ngăn được chị Triệu Đình nói
chuyện, luôn nghe thấy chị ấy "diễn thuyết". Sau đó Triệu Đình nhận được
một cú điện thoại liền vội vội vàng vàng rời đi, lưu lại hai người Hướng
Nghiên và Vương Thiến Thiến.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian